Tối rồi. Tối thế này người đi bên cạnh còn khó nhận ra nhau, thế mà cánh tay nhỏ nhắn của Viên vẫn chuyển động thoăn thoắt, như thể tất cả các đầu ngón tay đều có mắt vậy!
Nhiều người nhận xét: “Sao dạo này lên cân thế!”. Người khác lại an ủi: “Ờ thì có lên cân thiệt, nhưng cũng đâu đến nỗi. Có da có thịt một chút cho trẻ trung”. Biết dư luận là “luận dư” nhưng sao cái lời chê lại có độ vang đến lạ. Nó cứ vang lên mỗi khi gặp ai đó.
Một hình ảnh thật ấn tượng để diễn đạt về thời gian: Một cụ già lầm lũi bước đi. Chẳng ai để ý đến ông. Nhưng khi mọi người ngẩng lên nhìn thì ông đã sắp tới đích rồi. Thời gian chẳng nói một tiếng nào cả.