“Chỉ cần các con còn trẻ, đủ để cha hết lòng yêu mến các con.”

TÌNH GIÀ

Trong những ngày nằm trong một bệnh viện tại Sài Gòn, tôi được chị Thúy kể cho nghe câu chuyện cảm động về mối tình chung thủy của hai vợ chồng già đã vượt cái tuổi “thất thập cổ lai hi”.

Tại bệnh viện này, phòng giải phẫu và phòng hồi sức nằm kế nhau, với cửa thông bên trong. Phía trước hai phòng là một hành lang dài, đèn mở sáng trưng ngày đêm. Trên hành lang, thân nhân người bệnh ngồi chen chúc nhau, nét mặt đầy lo lắng, chờ tin người bệnh trong phòng giải phẫu hoặc chờ giờ vào thăm người bệnh đã được đưa qua phòng hồi sức.

Thúy là một trong số những thân nhân này. Chị đưa bà mẹ già vào đây cắt bỏ khối u trong dạ dày. Trên hành lang có quá đông người nhưng Thúy cũng tìm được một chỗ ngồi bó gối, nhờ sự nhường nhịn của một bà già có nét mặt phúc hậu. Sau khi hỏi tên của Thúy và người bệnh mà Thúy phải đi nuôi, bà già tự giới thiệu mình tên là bà Ba Lý hiện đang sống ở Mỹ Tho. Cùng một tâm trạng lo lắng, hai người, một trẻ một già, nhanh chóng trở nên khá thân nhau với những lời thăm hỏi gia cảnh của nhau.

Năm nay bà Ba Lý vừa tròn bảy mươi tuổi, chồng bà lớn hơn bà năm tuổi, Ông bị tai biến mạch máu não rất nặng nên bệnh viện dưới đó cho chuyển lên đây và lập tức được đưa vào phòng giải phẫu. Hai hôm rồi mà ông vẫn còn mê man chưa tỉnh dậy. Theo lời bác sĩ, tình trạng của ông khá nặng nên chắc chắn phải nằm tại phòng hồi sức nhiều ngày.

Thúy nghe bà kể rồi nhìn nết mặt nhăn nheo gầy gò đáng thương của bà, nên rất ái ngại cho sự vất vả mà bà phải chịu trong những ngày ở bệnh viện. Chị ngập ngừng hỏi bà:

– Thưa bác, có lẽ bác không có con cháu nên phải chịu cực thế nầy.

– Có, tôi có một đứa con trai. Nó có vợ và hai con. Vợ chồng tụi nó đều làm việc và sống ở Bến Tre. Lúc đưa ông nhà tôi lên đây, cả hai vợ chồng đều xin phép nghỉ để đi theo và đòi thay nhau ở lại nuôi người bệnh. Tôi không cho, nhất định giành công việc này cho mình.

Thúy ái ngại nhìn bà:

– Nhưng bác già quá rồi. Cháu thấy bác không được khỏe lắm, làm sao chịu đựng nổi sự cực khổ ngày đêm ở đây?

– Tôi biết đây là công việc vất vả, không thích hợp với người đã bảy mươi tuổi như tôi. Nhưng tôi cũng biết bệnh tình của ông nhà tôi rất trầm trọng, nhà thương Mỹ Tho chê rồi mới chuyển lên đấy. Trong hoàn cảnh nầy tôi không thể xa ông nhà tôi một phút giây nào cả.

Giọng bà trở nên nghẹn ngào; bà kéo tay áo lau nước mắt. Thúy nắm lấy cánh tay của bà:

– Cháu xin lỗi đã làm bác buồn.

– Không sao đâu cô, có người ngồi nghe mình tâm sự cũng vơi được phần nào nỗi đau đớn trong lòng.

– Nói thực với bác, cháu chưa hề thấy người đàn bà nào ở tuổi bảy mươi mà thương yêu tận tụy với chồng mình như bác.

Bà Ba nhìn Thúy có vẻ hài lòng:

– Ổng cũng thương tôi như vậy đó cô. Không thương sao được; sống với nhau gần bốn chục năm rồi, tôi với ổng chưa bao giờ xích mính với nhau, chưa một lần giận hờn, to tiếng với nhau.

– Chắc hai bác cùng quê với nhau.

– Không, tôi gốc ở Bến Tre, còn quê ổng ở Nha Trang. Ba má ổng chỉ có hai người con trai. Người anh đi lính bị tử trận vào khoảng năm 1963. Một năm sau đó, hai ông bà già buồn bã cùng rủ nhau lên Thiên đàng, bỏ lại người con trai, tuy đã trưởng thành nhưng chưa có vợ, đang làm việc cho một nhà máy cơ khí. Người thân chết hết nên ông con trai buồn tình xin thôi việc, nộp đơn đi học trường Hạ sĩ quan Đồng Đế để được sống chung với đòng đội cho đỡ cô đơn. Ra trường, ổng được đưa về công tác tại Vĩnh Bình. Năm 1975, trong một chuyến công tác, đoàn xe quân cụ bị phục kích, ổng bị thương ở đùi, được đưa về Quân y viện Cần Thơ, nơi tôi đang làm y tá. Tôi thường được giao nhiệm vụ săn sóc vết thương cho ổng. Sau khi kết thúc chiến tranh năm 1975, tôi nghỉ việc, còn ổng phải rởi bệnh viện; may là vết thương ở đùi cũng gần lành. Các thương bệnh binh đều có thân nhân đến rước, riêng ổng chẳng có ai, cũng chẳng biết về đâu. Tôi thấy tội nghiệp nên xin ba má tôi cho ổng về nhà ở tạm và tôi tiếp tục săn sóc vết thương cho ổng. Một năm sau, chúng tôi xin được việc làm tại địa phương và quyết định thành hôn với nhau.

Thúy cười, ngắt lời:

– Thế là anh thương binh và cô y tá nên duyên với nhau.

Bà Ba cười theo, lộ vẻ hài lòng trong đôi mắt già nua, phảng phất nét trí thức và hiền hậu đáng kính.

– Chiến tranh đã gây quá nhiều đau khổ cho dân mình. Riêng vợ chồng chúng tôi được ông Trời thương, xui khiến chúng tôi gặp nhau và được hạnh phúc cho đến ngày nay.

Thúy chen lời với giọng buồn bã:

– Nghe bác nói đến hạnh phúc gia đình mà mê. Vợ chồng cháu tuy dã có ba mặt con mà vẫn thường xung khắc với nhau. Đôi khi cháu cũng muốn nghe ai đó nói cho biết cách tạo và giữ được hạnh phúc gia đình toàn vẹn như hai bác.

Bà Ba mỉm cười:

– Không khó lắm đâu. Hạnh phúc gia đình tùy thuộc các yếu tố vừa chủ quan vừa khách quan, nhưng yếu tố quan trọng nhất, theo tôi, chính là lòng chân thành trong việc đối xử hàng ngày với nhau. Đã là vợ chồng thì đừng bao giờ che giấu nhau một điều gì, kể cả những ý nghĩ nhỏ nhặt trong đầu. Chắc chắn đã có rất nhiều trường hợp đỗ vỡ hạnh phúc gia đình do sự không thành thực giữa hai vợ chồng.

Thúy có vẻ ngạc nhiên:

– Bác nói nghe thực hay như một triết gia!

– Chẳng phải triết gia gì cả. Chỉ có điều, ngày xưa, trong chương trình của lớp học y tá, có môn tâm lý học để săn sóc bệnh nhân. Tôi rát thích môn này nên tìm sách để học thêm. Không ngờ, khi ra đời, sự hiểu biết về tâm lý lại rất có ích cho nghề nghiệp và cho hạnh phúc gia đình.

Bà Ba im lặng một chút rồi nói tiếp với giọng buồn bã:

– Chúng tôi dẵ có gần bốn mươi năm sống hạnh phúc với nhau. Chúng tôi đều ước mong cuối cuộc đời sẽ được cùng lúc từ giã cõi trần. Nhưng sáng hôm qua, khi được bác sĩ điều trị trình bày rõ ràng bệnh tình của ông nhà tôi thì tôi lo lắng nguyện vọng nầy của chúng tôi khó thành sự thật. Tôi đứt ruột khi nghĩ đến lúc ổng đi trước, bỏ tôi lại một mình ở thế gian nầy.

Nói xong, bà lại dùng tay áo lau nước mắt.

Đúng như sự lo lắng của bà, sáng hôm sau, bà được người bảo vệ mời vào gặp bác sĩ điều trị. Một lúc khá lâu sau đó, cánh cửa phòng hồi sức mở rộng. Một chiếc băng ca được đẩy ra trên có người bệnh nằm im, đắp chăn đến tận cổ, theo sau là bà Ba Lý vừa đi vừa khóc thút thít.

Thúy bật dậy, bước đến gần. Bà Ba dừng bước, cầm tay Thúy, giọng nghẹn ngào:

– Cô ở lại lo cho cho Cụ bà. Tôi đưa ông nhà tôi về quê.

Bà quay lại, bước vội theo chiếc băng ca và khuất bóng sau một khúc quanh.

Võ Phá

Bài viết liên quan

spot_img

Dõi theo chúng tôi

Nên Biết

Bài viết ngẫu nhiên

error: Welcome to THE GIOI SALEDIENG