Vào khoảng thời gian đầu bước lên Sài Gòn, tôi cũng hình thành nên suy nghĩ mình phải làm nhiều điều và đặt ra nhiều mục tiêu như đi làm thêm để kiếm một khoản mua máy chụp hình như mình mong muốn, học thật nhanh để ra trường và tiến bước trên hành trình Ơn gọi của mình theo khuynh hướng Dự Tu Giáo phận. Đây cũng là ước mơ ngay từ thuở nhỏ của tôi nhưng do một số tác động bên ngoài làm ảnh hưởng cho đến khoảng đầu năm lớp 11 tôi mới bắt đầu tham gia sinh hoạt Dự Tu cấp Giáo hạt. Thế nhưng, không biết tại sao tôi lại chủ động tìm đến Ơn gọi Don Bosco khi chính tôi chủ động gọi điện thoại cho người thân và cũng chính cuộc gọi này trở thành bước ngoặc của cuộc đời mình.
Trong khoảng hai năm đầu, tôi bước với hành trang song hành khi vừa sinh hoạt Ơn gọi Tu Sinh Don Bosco lại vừa sinh hoạt tại trụ sở của Giáo phận trên Sài Gòn nhưng đó cũng là khoảng mập mờ trong cuộc đời tôi. Và cũng trong khoảng thời gian đó, vào khoảng đầu sau khai giảng tại nhà Don Bosco, tôi đã quyết định ra đi nhưng chuyến đi đó lại là đi để trở về như là một định mệnh của cuộc đời mình phải gắn liền với nơi đây. Sau hai năm song hành, tôi đã quyết định dừng lại hành trình Ơn gọi Dự Tu Giáo phận và dành trọn cho Mái nhà Ơn gọi Tu Sinh Don Bosco. Đó cũng là một dấu mốc, một bước ngoặc trong hành trình Ơn gọi của mình.
Cũng trong khoảng hai năm này, tôi cũng dành nhiều thời gian để lặng nhìn về cuộc đời, nhìn về khoảng thời gian đã qua với những điều xảy ra trên cuộc đời mình, nhìn về những hành động mà mình đã thể hiện. Và trong đó, tôi đã nhìn thấy những dấu lạ xảy ra trong đời sống mình. Trong khoảng năm đầu, tôi thường hay ngủ gật trên đường đi học về nên có nhiều lần suýt té vào xe tải, cũng có mấy lần hốt xe người khác té lăn cu chiêng nhưng mình thì không bị té hay ảnh hưởng gì, và cũng nhiều lần có khuynh hướng quấn gói trở về nhà cũng đồng nghĩa là mình sẽ dừng lại tất cả ở đây. Nhưng rồi thời gian trôi qua, tôi vẫn còn ở lại khi bao người bạn chăn gối ra đi tìm bến đỗ mới. Tôi tự hỏi rằng, phải chăng có một bàn tay nào đó luôn giữ mình lại để mình tiếp tục chuyến hành trình này? Phải chăng, chỉ cần chúng ta có niềm tin, sự cậy trông và phó thác trong tay Thiên Chúa và Mẹ Maria thì chẳng có gì là không thể được.
Và một phần còn lại trong đó là những khoảng thời gian tâm sự với Chúa trong những chuyến đi về, những lời kinh ngày một nhiều hơn cùng với những lời cầu nguyện sẻ chia cho chính bản thân mình và cho mọi người trên thế giới. Tôi cũng muốn nghe nhạc hay ngân nga trên đường với chiếc tai nghe nhưng rồi tôi cảm thấy nó quá vô nghĩa, tôi cần làm một điều gì đó ý nghĩa hơn và những câu kinh cũng bắt đầu từ đó. Tôi càng đi xa, tôi càng lần được nhiều hơn và tôi cũng mong muốn mình đi xa để có thể hoàn thành ít nhất năm chục trên quãng đường đi học và trở về nhà hay cũng có những lúc thực hiện những chuyến bay đến những địa điểm đẹp ở Sài Gòn để tìm hiểu, tham quan và giữ lại những khoảnh khắc cho mình. Đó là một chuyến đi nhưng cũng có tình yêu thương trong những chuỗi hạt mân côi để dành cho những người trên toàn thế giớ, cũng là đồng hành cùng với Mẹ Maria, và chia sẻ niềm vui cùng với người bạn Giê-su thân yêu khi đang song hành cùng mình trên cuộc đời lữ khách này.
Cuộc đời này sẽ không bao giờ vụt tắt những niềm vui, những tình yêu thương và sự an bình khi chúng ta có những người bạn, người thân đồng hành mà trong đó phải đáng nhắc đến nhất đó là người bạn Giê-su và Mẹ Maria. Đừng sợ những thách thức của cuộc sống vì Chúa luôn ở trong cuộc đời bạn, luôn song hành cùng bạn như đã từng làm với tôi. Chúng ta chỉ không thể cảm nhận được điều đó khi chúng ta không còn tin vào Ngài mà thôi.
Hạt Bụi Giữa Đời, Tu sinh Bến Cát