“Chỉ cần các con còn trẻ, đủ để cha hết lòng yêu mến các con.”

NGÀY THỨ TÁM

Sau ngày thứ bẩy nghỉ ngơi, Thiên Chúa quay trở lại nhìn các tạo vật đã được dựng nên. Có cái gì đó cần phải sửa chữa để cho nó tốt hơn.

Có những hòn sỏi đẹp, dáng tròn nằm trên dải cát dài bên dòng sông, lóng lánh với mầu sắc xám, xanh lá. Nhưng dưới lòng đất, những hòn sỏi chen chúc, đè nén nhau như muốn ngạt thở. Thiên Chúa thổi hơi lên trên những hòn sỏi sâu trong lòng đất, và đây, chúng hình thành những viên kim cương và những hòn ngọc lục bảo với hàng ngàn góc cạnh tỏa ánh sáng chói lọi từ lòng đất.

Thiên Chúa thấy những bông hoa, loài đẹp hơn tất cả các loài khác, nhưng dường như nó vẫn thiếu một cái gì đó. Người suy nghĩ rồi khẽ đặt vào bông hoa đó một hơi thở nhẹ, ngay lập tức những bông hoa tỏa ra mùi hương thơm lừng. Một con chim sơn ca màu xám, buồn bã bay đến đậu trên tay Người. Thiên Chúa huýt sáo làm ngân lên âm thanh tươi tắn. Chim sơn ca bắt đầu líu lo hót, chân tách tách chuyền cành. Rồi Thiên Chúa nói điều gì đó với bầu trời khiến nó đỏ ửng lên vui sướng. Hoàng hôn đã sinh ra như thế đó.

Nhưng Thiên Chúa có bao giờ thầm thì vào tai con người để họ sống vui như là một con người chưa? Thiên Chúa đã nói với con người trong một ngày rất xa xưa, trong buổi bình minh của vũ trụ, Người chỉ nói một câu đơn giản: “Ta yêu con!”.

Sứ điệp cho bạn

Con người thật độc đáo, bởi Thiên Chúa đã dựng nên họ giống “hình ảnh Thiên Chúa”. Chính vì thế mà chẳng ai giống ai, nhưng mỗi người đều phản ánh “một mảnh” vẻ đẹp khôn cùng của Người. Như đứa trẻ ít nhiều có nét giống người cha của bé, con người cũng ít nhiều diễn tả hình ảnh của Thiên Chúa nơi bản thân mình.

Trích Chuyên đề Don Bosco số 33

 

Bài viết liên quan

spot_img

Dõi theo chúng tôi

Nên Biết

Bài viết ngẫu nhiên

error: Welcome to THE GIOI SALEDIENG