Lạc quan như một hạt giống nhỏ. Nó mang trong lòng mình một sức sống mãnh liệt. Chỉ một hạt lạc quan được gieo xuống, nó sẽ cho nhiều hoa trái và có sức lây lan.
Giữa mùa đông tuyết rơi có một khách lữ hành đến một ngôi làng nhỏ. Mọi người đều ru rú ở trong nhà để có thể sống sót qua mùa đông khắc nghiệt. Mọi nông sản đều thất thu và các súc vật đều bị chết vì bệnh dịch. Cơn đói hủy diệt tất cả. Khó ai có thể sống sót qua mùa đông năm ấy.
Đến trước một ngôi nhà, người khách lữ hành gõ cửa xin tá túc và trọ đêm. Chủ nhà đã mở cửa và dọn cho ông một chỗ ngủ tươm tất. Sáng hôm sau, trước khi lên đường, người lữ hành muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình. Ông tìm kiếm trong ba lô, sau một hồi lục soát ông móc ra một chiếc túi bằng lụa, rồi trao cho chủ nhà và nói:
“Bên trong chiếc túi này có một hạt giống. Nó chỉ lớn lên vào mùa đông và sẽ cho ra rất nhiều trái. Nếu ông và chia sẻ những hoa trái này cho tất cả dân cư trong làng thì không ai trong nhà ông bà phải đói bao giờ. Còn nếu không làm như thế thì những trái trăng của cây này sẽ trở nên chua chát, và ông bà sẽ phải chết đói”.
Người khách lữ hành lên đường. Chủ nhà mở túi, thấy trong đó có một hạt giống nhỏ, rất nhỏ, ông mỉm cười khinh thị, nghĩ rằng ông lão qua đêm ở đây bị mát. Cầm cái túi, chủ nhà vất vào thùng rác. Nhưng cô bé gái út đã nhặt lấy, cô ra khỏi nhà và đào một cái lỗ trong đám tuyết và vùi hạt giống xuống.
Trong đêm, từ hạt giống nhỏ này nhú ra một cái mầm khỏe mạnh và nó đâm lên khỏi mặt đất, mọc thành một cây. Chẳng mấy chốc, hạt giống nhỏ trở thành một cây khổng lồ. Nó cao hơn mọi ngôi nhà trong làng và những cành của nó trĩu nặng những hoa trái đủ màu sắc, đủ cỡ lớn nhỏ và đủ hình dạng.
Ngày hôm sau, khi nhìn thấy cái cây khổng lồ trước nhà, cha mẹ cô bé không tin nổi vào mắt mình. Cô bé kể lại những gì mình đã làm. Tin lời cô, họ hái thử trái cây và nếm thử. Những trái này quả thật rất ngon, có thể nói cả đời họ chưa hề được ăn một trái cây nào ngon đến thế. Nó phải là thứ lương thực của các vua chúa. Thế là ba mẹ cô bé nhanh chóng hái các trái cây mang vào nhà vì sợ hàng xóm sẽ hái trộm mất. Và với kho trái cây này họ sẽ không sợ bị đói trong mùa đông này .
Tuy nhiên, cô bé con lại nhớ rõ những lời căn dặn của người lữ khách. Ban đầu bé không nghĩ gì, nhưng càng lúc trong lòng cô bé càng bị nghi hoặc: lỡ những điều người khách trọ nói đúng thì sao! Và cô bé nghĩ ‘thực sự chẳng tốt đẹp gì nếu như mình có đầy kho đồ ăn trong lúc hàng xóm phải chết đói’. Rồi không chần chờ gì nữa, cô bé nói với cha mẹ suy nghĩ của mình, thế là cả nhà chia sẻ tất cả trái cây cho những người dân làng.
Khi ăn trái, họ khám phá ra trong mỗi trái có một hạt nhỏ tí ti, thế là, họ vùi những hạt ấy xuống tuyết trước nhà. Ngày hôm sau, cả làng tràn ngập những cây to lớn nặng trái. Sau khoảnh khắc ngỡ ngàng, mọi người ngỏ lời cảm ơn gia đình đã chia sẻ cho họ những trái ngon. Nhờ có gia đình này mà cả làng đã không bị đói trong mùa đông. Từ đó, mọi người trong làng có thói quen chia sẻ với mọi người những trái cây họ có được. Và như người lữ khách đã nói, không còn một ai bị đói bao giờ nữa.
Trích Chuyên đề Don Bosco số 30