Hôm nay, ngày khai giảng năm học mới, Quang bước về trường cũ, vẫn những cảm giác bâng khuâng như những lần về thăm trường, nhưng hôm nay còn một cảm giác rất khác… Bởi từ hôm nay, Quang không bước vào cổng trường dưới danh nghĩa cựu học sinh nữa, mà sẽ là tân giáo viên của trường. Đúng thế, từ hôm nay, Quang đã trở thành một giáo viên của trường, là đồng nghiệp của những thầy cô mà Quang rất kính yêu.
Nhìn từng tà áo trắng tung tăng dưới sân trường, Quang nhớ lại thời học sinh của mình. Mới đó mà đã sáu năm rồi!
Hồi đó, Quang là một học sinh bình thường, có phần lười biếng là quậy phá. Môn học mà Quang thích nhất và cũng giỏi nhất lớp chính là môn… thể dục. Quang thích bóng chuyền, có thể lực tốt, chạy nhanh và bật cao. Chỉ những giờ học thể dục là Quang hứng thú và tập trung nhất. Còn những môn khác đều tẻ nhạt và đáng chán.
Niềm vui duy nhất của Quang là được chơi bóng chuyền với các thầy sau mỗi giờ tan học.
Giữa học kỳ một, trong khi Quang vô tư chơi bời thì cả lớp đã xôn xao bàn tán về việc viết hồ sơ đăng kí dự thi đại học. Câu chuyện của mọi người lúc nào cũng xoay quanh về chọn trường, chọn ngành học khiến Quang cảm thấy mình như vệ tinh lạc loài bị đẩy ra khỏi quỹ đạo. Nhưng mình thích gì nhỉ, mình có thể vào trường nào nhỉ??? Càng ngẫm nghĩ, Quang càng cảm thấy chới với. Hình như chẳng có ngành nghề nào có sức hấp dẫn cậu học trò to xác này!
Một hôm, trong lúc ngồi ở ghế đá dưới gốc cây bàng, nhìn các thầy nghỉ ngơi, uống nước và trò chuyện sau giờ đánh bóng, tự nhiên Quang thấy mình muốn trở thành một người trong số họ. Nhưng mà khổ quá, thầy giáo thì phải học giỏi chứ, đàng này!
– Em đã đăng kí thi trường nào rồi? – Tiếng của Thày chủ nhiệm làm Quang giật mình, ấp úng trả lời:
– Dạ, em chưa đăng ký ạ!
– Ồ, giờ này mà chưa đăng ký sao? Có gì trục trặc không?
– Dạ, không ạ!
– Việc này quan trọng lắm, trò cần dứt khoát như lúc trò đập cú dứt điểm khi đánh bóng vậy.
– Thưa thầy – Quang ngước lên – mắt rưng rưng đỏ – em không biết thi trường nào.
– Thế đấy – Thầy cảm thông – nhưng trò có biết sở trường của mình là gì không?
– Em chỉ thích thể thao thôi, thầy ạ!
– Vậy sao em không trở thành vận động viên?
– Em thích thể thao, và vừa rồi em lại muốn trở nên một thầy giáo … như các thầy trường mình.
– Đúng đó, Thầy thấy em rất ham thể thao và có năng khiếu, vậy sao em không trở thành một giáo viên dạy thể dục nhỉ!
– Em…em học bết quá phải không thầy?
– Em đừng lo, còn một học kỳ cho em hệ thống lại kiến thức môn tóan và môn sinh, thầy sẽ giúp em. Còn môn năng khiếu thì thầy rất tự tin với khả năng của em. Cố lên nhé!
Thầy giáo đứng dậy, để lại cho Quang một nụ cười thật hiền. Nhưng Quang còn đang ngẩn ra với những lời thầy vừa nói.
Quang thầm nghĩ: “Liệu mình có thể???”
Kể từ ngày đó, bạn bè ngạc nhiên khi thấy Quang học hành nghiêm túc và chăm chỉ hơn. Sau giờ học trên lớp và luyện tập thể thao, thầy giáo chủ nhiệm giúp Quang hệ thống và nâng cao kiến thức về môn toán và sinh học.
Rồi kỳ thi đại học cũng tới, thầy chủ nhiệm như một huấn luyện viên lành nghề, Thầy giỏi trong truyền thụ kiến thức, kiên nhẫn hơn một bà mẹ, tâm lý như một nhà tư vấn. Thầy động viên Quang, bên cạnh Quang như hình với bóng. Thật đẹp hình ảnh một thầy một trò cặm cụi học tập. Quang thấy mình thay đổi từng ngày. Rồi, ngày đăng quang cũng đến. Tuy điểm thi môn toán không cao như mong đợi, nhưng môn năng khiếu kéo lại, nên Quang đủ điểm vào trường đại học Thể Dục Thể Thao.
Dù đã vào trường Đại học, thầy vẫn theo hướng dẫn Quang thêm một năm, và khi thấy Quang vững chãi rồi, thầy mới an tâm để đứa học trò tự mình tiến bước.
Năm năm học hành và rèn luyện cũng qua mau, và hôm nay, Quang đang đứng trước cổng ngôi trường cũ. Bồn chồn và vui sướng. Thầy giáo chủ nhiệm cũ của Quang kia rồi. Thầy xuất hiện với ánh mắt rạng ngời, nụ cười thật hiền. Thầy trò cùng bước đến, bắt tay, và choàng vai nhau thân thiện:
– Chào mừng em về trường! chúc mừng em, tân giáo viên của trường!
– Thưa thầy, thầy vẫn là người thầy yêu kính của em. Em có được ngày hôm nay là nhờ công lao và tấm lòng của Thầy.
– Ồ, đừng nghĩ ngợi gì. Thầy chỉ thi hành bổn phận của mình thôi. Nhưng nhớ nhé, bây giờ chơi banh chuyền thì phải nương tay nhé! Thầy bắt đầu tuổi già sức yếu rồi đấy!
Hai thầy trò bật cười giòn giã.
Tiếng trống khai giảng vang lên giữa một ngày nắng ấm, nhưng ấm lòng hơn là tấm lòng của những con người không ngại tiêu hao thời gian và tuổi trẻ, để nâng đỡ tương lai cho thế hệ mới. Tiếng trống khai trường, khai mở cả một con đường mới, tràn đầy niềm vui và hy vọng.
Vũ Minh