Tôi là con chiên mang số bẩy mươi hai. Tôi biết rõ mình mang con số ấy bởi đây là con số mà ông chủ đã vẽ trên mình tôi. Để có thể dễ dàng kiểm soát đàn chiên, người chăn chiên thường vẽ vẽ số lên trên lưng con chiên, như vậy, tôi còn biết có 100 con trong đàn. Con chiên mang số 100 là một con có bộ lông quăn xù. Tôi tin rằng nó mang số 100 chỉ vì to mập và cho nhiều lông thôi.
Nhưng tôi mang con số 72. Như vậy tôi sẽ chẳng ở trong nhóm đầu đàn lẫn cuối đàn. Tôi ở giữa, lưng chừng.
Trong thực tế, không phải tôi vô ích hay vô danh đâu. Tôi vẫn bị người ta trục lợi như mọi con chiên khác thôi. Người ta lấy lông của tôi, sữa và cả những con chiên nhóc – con của tôi. Tôi là một con vật, cho nên tôi phục vụ và như thế là đủ. Tôi có cùng một giá trị giống như mọi con chiên khác trong đàn.
Tôi chẳng có gì nổi bật. Chẳng ai nhận ra tôi, yêu tôi.
Chính vì điều này mà tôi quyết định đi bụi. Tôi đã ra đi vào một đêm tối như mực. Trước khi người chăn chiên phát hiện thì tôi đã ra đi thật xa, thật xa. Tôi đi tìm tự do!
Những khoảnh khắc tự do đầu tiên làm tôi say sưa hạnh phúc. Tôi nhảy nhót giữa các tảng đá, nhấm nháp những cọng cỏ ngon ngọt, tôi ở nơi nào tôi muốn và khi nào tôi muốn, tôi uống nước tại nguồn suối khi tôi khát, nằm nghỉ ngơi dưới bóng mát tùy lúc tôi thích. Lông, sữa, các chiên con tất cả là của tôi. Cuối cùng thì tôi đã tự do. Tôi tồn tại.
Trong hai đêm, những vì sao lấp lánh canh thức trong khi tôi miệt mài ngủ. Cần gì người mục tử chứ?
Nhưng tối nay, con sói dường như thật gần. Nó ở ngay đây thôi. Tôi cảm thấy sự hiện diện của nó, mùi hôi của nó, tiếng lông loạt xoạt theo mỗi bước chuyển động của nó.
Tôi vội vã rúc vào khe giữa hai bụi gai. Tôi không kịp rồi, không thể thoát rồi. Tôi không biết chạy, và kìa, ánh mắt của con sói sáng rực, sáng hơn cả những ngôi sao và miệng nó há ra với chiếc lưỡi dài, cùng tiếng rên hừ hừ thèm thuồng. Chắc là ít phút nữa thôi là tôi hết đời.
Vúp, vúp… rồi tiếng chân đuổi thình thịnh nện trên nền đất, quyện với tiếng gầm gừ, tiếng chân quần thảo của sói, của người. Tôi càng rúc kỹ hơn nữa vào bụi gai. Chân run, miệng khô, tim đóng băng.
Nhưng … Đôi tay chai sạn của ai đó nắm lấy tôi và lôi tôi ra. À, tôi nhận ra rồi, đôi tay thật thân quen. Thì ra người chăn chiên đã đến. Ông chủ của tôi đã đến kịp. Ông đến vì chính tôi!
“Nào ta đi về thôi. Ta nhớ mày lắm, số Bẩy mươi hai”.
Sứ điệp cho bạn
Cho dù thế giới rộng mênh mông, bạn chưa bao giờ là một con số.
Bạn là một con người độc nhất vô nhị, là giấc mơ của Thiên Chúa, là con chiên mà chính người mục tử cất bước lên đường tìm kiếm, bất kể đêm khuya. Tự do thực sự của bạn là gieo mình trong tay Đấng đã yêu thương bạn.
Trích Chuyên đề Don Bosco số 33