Chúa Giêsu vẫn tiếp tục cứu độ con người ngang qua những công việc, sự tự hiến và thiện chí của chúng ta. Ngài tiếp tục chỉ lối để chúng ta không bị mất phương hướng và lối đường của chúng ta, để chúng ta luôn biết cách giúp đỡ những ai đang mệt mỏi, hèn mọn nhất, nghèo khổ nhất, thấp kém nhất.
Trong Mùa Giáng Sinh, cha đã kể về một truyền thuyết có nhắc đến câu chuyện: khi các mục đồng nhận được tin vui về sự ra đời của Chúa Giêsu, Đấng Cứu Độ, tất cả họ đã lên đường đi tìm trẻ thơ, và mang theo những món quà nhỏ – những gì họ có như sữa, phô mai, và mật ong,…
Trong số những người chăn chiên này, có một cậu bé không có gì để mang đến cho trẻ thơ; cậu đến với đôi tay trống rỗng, cậu cảm thấy xấu hổ và ngại ngùng vì cậu không thể cho Ngài bất cứ thứ gì.
Khi những người chăn chiên đã đến được nơi do ngôi sao dẫn đường, họ nhìn thấy một trẻ thơ, Mẹ Maria và Thánh Giuse. Vì Mẹ Maria đang ôm đứa trẻ mới sinh trong vòng tay của Mẹ, nên rất khó để Mẹ nhận ra những món quà mà họ mang đến, để đón nhận nó và cám ơn những người chăn chiên. Truyền thuyết kể tiếp rằng, Mẹ đề nghị một cậu bé chăn chiên không có thứ gì trong tay hãy ôm đứa trẻ trong khi Mẹ dành hết sự chú ý và cám ơn những người chăn cừu.
Và câu chuyện kết luận bằng cách như thế mà người hèn mọn nhất trong các mục đồng đã có vinh dự lớn vì là người đầu tiên và duy nhất trong đêm đó có thể ôm Chúa Giêsu, Đấng Cứu Độ, Đấng Thiên Sai, trong vòng tay của cậu.
Cả truyền thuyết và thông điệp của nó đều cho chúng ta hiểu rõ về sự ưu ái mà Tình yêu Thiên Chúa dành cho những người nghèo, hèn mọn, đang cần sự trợ giúp, và những người bị bỏ rơi trong thế giới này.
Chúng ta sẽ đưa ra kết luận gì về những điều mà Chúa Giêsu đã khởi sự.
Đó chính là điều mà cha muốn đề cập đến bây giờ.
Khi cha đến thăm các Salêdiêng hiện diện khắp nơi trên thế giới, những nơi khác nhau thuộc sáu lục địa, cha đã gặp rất nhiều tình huống mà trái tim và suy nghĩ của cha đã khiến cha cảm thấy và nghĩ rằng, rất nhiều người – trưởng thành, giới trẻ, thanh thiếu niên, thiếu nữ, cũng như rất nhiều lần được ở giữa những người nghèo nhất – không nghi ngờ gì, họ luôn ở trong con mắt của Thiên Chúa và trong trái tim của Ngài một cách đầy ưu ái. Tất nhiên, tất cả chúng ta đều có chỗ trong trái tim của Ngài. Tất cả chúng ta đều là con cái của Thiên Chúa, nhưng những ai nhỏ nhất, Ngài giữ một cách đặc biệt hơn. Chắc chắn, Ngài giống như một người mẹ yêu thương những người con của mình với một tình yêu vô điều kiện và hoàn hảo. Tuy nhiên, đối với những người có cần được nâng đỡ nhất, Thiên Chúa luôn dành cho họ sự quan tâm đặc biệt và đặc biệt hơn, trong khi không tiết kiệm cho bất kỳ cử chỉ yêu thương nào cho tất cả những người khác.
Trong khi cha viết những dòng này, những suy nghĩ của cha lại hướng đến những người tị nạn ở Kakuma ở miền Bắc Kenya, nơi cộng đoàn Salêdiêng của chúng ta đã chia sẻ cuộc sống với họ trong nhiều năm. Cha cũng nghĩ về trại tị nạn ở Uganda, nơi mà sau ngày lễ mừng Don Bosco vào cuối tháng Giêng, một cộng đoàn Salêdiêng mới bao gồm các hội viên đến từ các quốc gia khác nhau sẽ đến để chia sẻ câu chuyện của những người này và của nhiều thanh thiếu niên đến đó sau khi chạy trốn khỏi chiến tranh, đói nghèo và những nguy hiểm cho cuộc sống của họ.
Cha nghĩ đến Yakutsk ở Siberia, được coi là nơi lạnh nhất trên trái đất, hàng ngàn km về phía Đông Bắc Moscow, nơi cũng có một cộng đoàn truyền giáo Salêdiêng để chia sẻ cuộc sống của người dân trong các cộng đồng nhỏ (họ là ai, có lẽ, giống như người chăn chiên hèn mọn trong câu chuyện truyền thuyết), họ là những người đã nói với các hội viên Salêdiêng của chúng ta rằng, bất cứ khi nào, “Chúng tôi cảm ơn Thiên Chúa vì các bạn đang ở đây, bởi vì chúng tôi nghĩ Thiên Chúa đã quên chúng tôi”. Nghe mà cảm thấy thật sốc.
Những suy nghĩ của cha lại hướng về những đứa trẻ đường phố mà cha đã từng gặp ở nhiều nơi trên thế giới, và chắc chắn là những người “vô gia cư” – thuật ngữ được Đức Thánh Cha sử dụng – bởi vì họ không có cơ hội để sống và lớn lên đúng với phẩm giá con người. Cha tự nhủ với chính mình rằng, cha sẽ là người đến Cổng Bê-lem sớm hơn và cha sẽ là người mang đứa trẻ vòng trong tay của họ.
Đây là thời điểm thuận tiện, nhưng đôi khi, cũng là sự thật đau đớn mà chúng ta gặp trong cuộc sống.
Những tình huống này tràn lan trên khắp thế giới, khi Chủ tịch Liên Hiệp Quốc nói về thế giới trong cuộc lượng giá cuối năm rằng, với nỗi buồn và lo lắng lớn lao, năm vừa qua là năm mà nhân loại trở nên tệ hại hơn bao giờ hết và chúng ta phải đối mặt với nhiều rủi ro hơn. Tuy nhiên, vì nhân loại này đã được chuộc lại và cứu rỗi nhờ Con của Thiên Chúa, Đấng đã đến để chia sẻ câu chuyện của chúng ta, chúng ta không thể mất niềm tin và hy vọng. Và chúng ta phải đi theo Ngài bằng cách sử dụng chính quyền tự do của chúng ta để cộng tác tích cực vào công trình cứu độ mà Thiên Chúa đã ban cho chúng ta, và không đi vào những hướng mà những người nghèo nhất, hèn mọn nhất không tìm thấy ý nghĩa.
Đây là nhiệm vụ lớn lao của nhân loại mà tiếp tục theo chúng ta bởi nó chưa đưa đến được một mục tiêu cuối cùng của nó.
Tuy nhiên, tất cả chúng ta được mời gọi để tiếp tục xây dựng nhân loại này và một thế giới tốt đẹp hơn với niềm hy vọng rằng, cũng như trong truyền thuyết, cuộc sống và công việc của chúng ta thật sự đáng để cho chúng ta có thể giữ nơi mình một trẻ thơ, Ngài là Đấng Cứu Đô, Con Thiên Chúa mà Đức Maria đã đặt một vài giây phút trong vòng tay của một cậu bé không có gì để dâng, ngoại trừ trái tim của cậu.
Ángel Fernández Artime, SDB
Bề Trên Cả
Gia Thi, SDB chuyển ngữ