“Chỉ cần các con còn trẻ, đủ để cha hết lòng yêu mến các con.”

CHÀNG TRAI KHÔNG BAO GIỜ HÀI LÒNG

Ngày xưa, trong bộ tộc Ét-ki-mô vĩ đại có một chàng trai con của tộc trưởng, tên Vinasciua, tính tình thất thường và tâm trạng cậu hay thay đổi. Cậu dễ chán với công việc và những thú vui chơi của mình, với cả những người xung quanh mình. Cậu thường mang dáng vẻ chán chường cho dù cậu chẳng hề thiếu thốn một thứ gì.

Làn gió ao ước

Một ngày mùa xuân, Vinasiua ngồi chơi trên thảm cỏ xanh. Làn gió nhẹ đưa thoảng qua mũi của cậu mùi thơm của mùa nắng mới. Những con thú vừa ra khỏi mùa đông đã vội làm chút công việc nào đó bên ngoài hang. Mỗi con vật hoặc cây cối đều vui thích với ánh nắng ấm áp. Nhưng Vinasciua không chia sẻ niềm vui với thiên nhiên đang vây quanh, lại còn cứ ngáp ngắn ngáp dài.

Bất chợt tiếng rì rào của làn gió trở thành mạnh hơn thổi vào tai của cậu và sau đó, tiếng rì rào biến thành lời nói: “Ta là ngọn gió ao ước! Ta là ngọn gió ao ước! Này con trai, con muốn gì? Này con trai, con mong muốn điều gì?”

“Con mong rằng gió đừng đi theo con và làm cho con chán ghét. Con không thích mùa xuân tế nhị thế này. Con muốn ánh nắng mặt trời phải mạnh hơn làm cho làn da con rám nắng; con muốn bơi lội trong dòng nước chứ không ngồi đây để hít mùi thơm của cỏ hoa đồng nội như đứa con gái yểu điệu! Con ước bây giờ phải là mùa hè!”.

“Con có chắc là con muốn có mùa hè ngay bây giờ không?”, ngọn gió ao ước hỏi lại.

“Vô cùng chắc chắn!”, Vinasciua trả lời.

Ngay lúc ấy, ngọn gió ao ước thổi càng ngày càng mạnh. Nó quấn lấy người trai trẻ làm cậu xoay như chong chóng, với tốc độ đáng sợ. Nó làm cho cậu ta quay hàng giờ, hàng ngày đêm, hàng tuần, hàng tháng cho đến khi mùa hè đột ngột đến.

Giống như vừa ra khỏi giấc ngủ dài, Viasciua mở bừng mắt. Ánh nắng mặt trời nóng rực, cây cối chung quanh phủ một màu xanh thẫm. Một giòng suối ở bên cạnh cậu chảy róc rách làm tung những hạt bọt nước nhỏ lóng lánh như pha lê. Vinasciua muốn nhảy xuống tắm, nhưng rồi cậu nghĩ: “Cởi đồ là một sự mệt nhọc vô ích. Và rồi mình thưởng thức được gì chứ?”

Nhìn sang chỗ khác chiêm ngắm những ánh phản chiếu óng ánh của mặt trời trong làn nước trắng như chiếc gương soi, rồi cậu mở miệng ngáp.

Dòng suối ao ước

Giòng nước ngày càng trở nên ồn ào hơn, và đột nhiên biến thành lời thầm thì rót vào tai Vinasciua:

“Ta là Dòng suối ao ước! Ta là dòng suối ao ước! Này con trai của ta, con muốn gì. Này con trai của ta, con hy vọng điều gì?”

“Con ngán tới cổ rồi!”, cậu ta than thở, “Thực sự thì với con nắng ấm đã đủ, nhưng mùa hè thật là đơn điệu! Con ước muốn sống trong mùa thu cơ! Mùa thu có vị bia mới và các người trẻ quy tụ lại, họ hát những bài hát thật hay, họ vây quanh bàn ăn thơm phức, thịnh soạn và nhảy múa thâu đêm suốt sáng”.

“Nhưng tại sao con lại không tìm vui cùng với bạn bè vào mùa hè?”, dòng suối ao ước cố thuyết phục.

“Bởi vì con không thích! Con chỉ thích mùa thu thôi”.

“Có thực sự là con thích mùa thu không?”, dòng suối ao ước tiếp tục chất vấn.

“Vô cùng chắc chắn!”

Và rồi nước trào ra từ nguồn và từ dòng suối, tạo nên nhiều sợi dây nước trong vắt cuốn lấy Vinasciua và làm cậu xoay vòng, xoay, xoay với vận tốc kinh hồn. Cậu xoay hàng giờ, hàng ngày, hàng đêm, hàng tuần, tháng cho đến khi mùa thu đến.

Cơn mưa ao ước

Có mùi xạ hương của thịt nai quay trong không khí. Trong một căn phòng rộng của nhà hàng đẹp với trần bằng gỗ có rất nhiều người tụ họp, họ cử hành ngày lễ săn bắn với bia mới. Mọi người già trẻ ca hát và tán gẫu. Gần tàn tiệc, nhóm nhạc công cầm lấy nhạc cụ và những người trẻ chuẩn bị khiêu vũ. Vầng trăng tròn tuyệt đẹp giống như chiếc bánh tráng lớn chiếu những tia dịu dàng trên màn trời đen như nhung. Vinasciua đi ra phía trước nhà hàng. Khi ấy có một ai đó gọi cậu vào bên trong để khiêu vũ với các bạn, nhưng cậu từ chối với một cử chỉ khá thô lỗ. Rồi cậu lại ngáp như thể đã chán chường mọi sự.

Vầng trăng tròn bị che mờ dần bởi đám mây đen, và trời bắt đầu mưa. Đó là một trận mưa như thủng trời, và từng hạt mưa gõ vào mái nhà tạo nên những tiếng ting ting vui tai, giống như tiếng nói của ai cứ lặp đi lặp lại vào tai cậu trai trẻ.

“Ta là cơn mưa ao ước! Ta là cơn mưa ao ước! Này con trai của ta, con muốn gì. Này con trai của ta, con hy vọng điều gì?”.

Cậu thốt lên: “Ôi, chán quá! Chán như con gián! Đám người này làm con ngao ngán. Con chỉ muốn sống một mình trên ngọn núi phủ đầy tuyết. Con muốn được lả lướt trên những ván trượt tuyết. Chính xác là con ước muốn bây giờ là mùa đông!”.

“Con có chắc chắn rằng con muốn bây giờ là mùa đông không?”, cơn mưa ao ước hỏi.

“Vô cùng chắc chắn!”.

Khi Vinasciua vừa dứt lời, những giọt nước mưa rơi dày hơn, xoay quanh cậu như tấm mền. Nó làm cậu xoay, xoay với tốc độ chóng mặt, qua hàng giờ, ngày đêm, tuần lễ và tháng, cho đến khi mùa đông đến.

Vinasciua thấy mình đang ở một con đường dốc với đôi giày trượt tuyết. Cậu thả mình lả lướt trên đôi giày từ đỉnh cao chót vót của đồi tuyết trắng xóa và xốp. Sau một lát giải trí cậu cảm thấy tiếng mưa rít bên tai như tiếng sét.Cậu leo lên rồi lại leo xuống đôi lần, và rồi tự nhủ thầm: “Mệt quá! Mọi sự chẳng có gì mới, thật là nhàm chán. Ôi lạnh quá, cái mũi của mình như đóng băng rồi!”.

Cậu nghe thấy tiếng sấm nổ thật gần như xé trời, những tiếng ầm ầm khác tiếp tục vang lên và bầu trời xanh ngắt hiện ra. “Tuyết lở hay sao thế? Ôi mùa đông, mùa đông thật là xấu xí và ảm đạm! Ước gì mùa xuân đến ngay lập tức!”.

Bão tuyết ao ước

Những tiếng ầm ầm cứ lan xa, những tầng tuyết lở ào ào từ trên đỉnh núi đổ xuống tạo nên âm thanh giống như tiếng hét vào tai Vinasciua: “Ta là bão tuyết ao ước đây! Ta là bão tuyết ao ước! Này con trai của ta, con muốn gì. Này con trai của ta, con hy vọng điều gì?”.

“Ôi, lúc nào cũng câu hỏi đó. Chán ngắt!”. Vinasciua thốt lên giận dữ. “Con chờ đợi điều gì nếu không là sự thay đổi. Con chẳng muốn mình mãi là một đứa trẻ hay thay đổi. Con … Con muốn mình già hơn, con muốn mình già hơn, già hơn nữa”.

Chẳng đợi lâu, ngay lập tức lớp tuyết đè lên cậu, làm cậu xoay vòng xoay vòng ngày đêm cho đến khi cậu thấy mình ngồi trên một tảng đá bên giếng nước. Tóc cậu giờ đây bạc trắng, bộ râu trắng dài tới ngực. Cậu tìm cách đứng lên nhưng đôi chân run rẩy. Đôi bàn tay cậu gầy ốm, xương xẩu và nhăn nheo.

“Con già rồi ư? Thời gian trôi qua nhanh vậy ư?”

Bão tuyết ao ước trả lời: “Đúng. Không may là điều ấy có thể xảy ra!”

“Vậy con không thể bày tỏ ước muốn nữa sao?”, Vinasciua hỏi. Bão tuyết hỏi lại: “Con ước muốn điều gì nữa?”.

“Con không muốn thời gian qua nhanh như thế, con muốn được tận hưởng thời gian đã qua một cách tốt đẹp nhất, ý nghĩa nhất, với những người và những vật chung quanh con”.

Bão tuyết ao ước một lần nữa cuốn lấy cậu và xoay vòng, xoay vòng mãi hàng giờ, hàng ngày, hàng đêm, hàng năm. Cuối cùng, Vinasciua tìm thấy tuổi trẻ của mình trên cánh đồng cỏ. Cậu ngồi đó trẻ trung, lắng nghe tiếng thầm thì của ngọn gió xuân, như cái ngày mà cậu dại dột mong thời gian đi nhanh, đi nhanh đến mùa hè khi tiết trời mới vào xuân.

Cậu có nhớ về sự mất kiên nhẫn của mình trong quá khứ không? Hay cậu đã quên hết mọi sự khi bị cuốn vào các vòng quay thời gian? Chẳng ai biết. Độc giả thử tưởng tượng thế nào. Tuy nhiên, chỉ có thể nói một điều là bây giờ Vinasciua hạnh phúc hơn ai hết. Cậu tận hưởng từng giây phút trôi qua, sống hết mình trong thời gian giữa đau buồn và vui sướng của đời người.


NHỮNG HƯỚNG DẪN SƯ PHẠM

Sứ điệp ẩn giấu

Các bạn trẻ ngày nay nắm trong tay các kỹ thuật truyền thông và ngụp lặn trong nền văn hóa truyền thông. Họ sử dụng các công nghệ cách rành rẽ và đôi lần bị điều kiện hóa bởi những phương tiện này. Họ thích chọn cái mình thích và cũng dễ dàng thay đổi trước cái không thích. “Cái thích” trở thành tiêu chuẩn chung cho sự chọn lựa. Và đây chính là vấn đề của Vinasciua. Cuộc đời của cậu đong đầy bởi tâm trạng chán nản. Điệp khúc của cậu là “Chán quá! Chán như con gián”. Cậu không nhìn ra biết bao sự đẹp đẽ tốt lành ở chung quanh, biết bao những cơ hội trong ngày sống, trí tưởng tượng của cậu bị teo tóp, thời gian không còn là quà tặng nhưng là nỗi thống khổ của cậu khiến cậu mong nó bay đi càng nhanh càng tốt. Làn gió, Nguồn suối, Mưa, Bão tuyết của nỗi Ao ước đều cố làm cậu hài lòng, và sự can thiệp của chúng giúp Vinasciua hiểu rằng mỗi người có một trách nhiệm lớn lao đối với món quà kỳ diệu tức là thời gian. Thời gian là một món quà duy nhất và không thể lại. Thời gian bị xài hoang phí và bị mất đi cách vô ích sẽ không thể sửa chữa được.

Câu hỏi gợi ý

  • Em suy nghĩ gì sau khi đọc chuyện “Chàng trai không bao giờ hài lòng”?
  • Vinasciua rồi ra sẽ quý chuộng món quà thời gian chứ? Em tưởng tượng Vinasciua ứng xử thế nào trong ngày sống?
  • Em có bao giờ mang tâm trạng chán chường như Vinasciua không? Tại sao?
  • Các bạn của em có hay tỏ ra chán chường không? Khi nào?
  • Đâu là những giờ phút đẹp nhất của ngày sống của em? Đâu là lúc em chán nhất?
  • Nói “Thời gian là “quà tặng của Thiên Chúa” có ý nghĩa gì?
  • Em suy nghĩ gì trước câu nói: Thời giờ là vàng bạc?
  • Đâu là cách thức tốt để “chi tiêu” thời gian của em?

Hoạt động

Mỗi thiếu niên có thể vẽ đồng hồ đeo tay cho mình, trên đó ghi số và tô mầu. Ghi rõ khoảng thời gian nào dành cho học tập, cho giờ ngủ, giờ ăn, giờ chơi… Trong số những khoảng thời gian ấy, em tô màu đặc biệt để chỉ giờ dành cho Chúa, hay nói đúng hơn “giờ trả lại” cho Chúa. Giáo lý viên cần giải thích để học sinh hiểu rằng thời gian “dành cho Chúa” không chỉ là giờ cầu nguyện, tham dự Thánh lễ, học giáo lý, mà còn cả giờ cống hiến cho anh em, cho lòng quảng đại, lòng tốt, sự liên đới.

Kinh Thánh kể lại

Cần học biết cách chú ý khôn ngoan đến thời gian để không bỡ ngỡ “ngủ quên, quên dầu”. Chúa Giê-su có kể dụ ngôn về 5 cô khờ dại và năm cô khôn ngoan. Mở Kinh thánh Matthêu 25,1-13.

“Hãy trao cho con cái của mình tình yêu thương vô điều kiện. Đó là chìa khóa giúp chúng thành công.” (David Rubenstein)

Trích báo Chuyên đề Don Bosco

 

Bài viết liên quan

spot_img

Dõi theo chúng tôi

Nên Biết

Bài viết ngẫu nhiên

error: Welcome to THE GIOI SALEDIENG