Trong một khu vườn nọ, vươn mình giữa những cây xanh, những luống hoa và bụi lau sậy, có một cây sồi và một cây hoa hồng.
Cây sồi là một cây cổ thụ to cao, xanh tươi. Những cành cây xum xuê của nó vươn dài, toả ra như chiếc triều thiên phủ bóng trên những cây cối nhỏ bé khác trong vườn.
Cây hoa hồng chỉ gồm những cọng thân yếu ớt, điểm xuyết bởi vài chiếc lá xanh nhỏ bé, và nhiều những chiếc gai nhọn bao quanh thân như sẵn sàng gây chiến. Nhìn nó lúc nào cũng như thiếu sức sống và héo úa.
Cây sồi xum xuê vui sướng tìm cách hạ nhục cây hoa hồng, nó nói: “Tội nghiệp! Bạn chỉ là một cái cành gai góc thảm hại mà thôi”.
Khi làn gió thổi qua, cây sồi to lớn đã biết làm cho những chiếc lá của nó rung lên với nhiều thanh âm khác nhau, tạo thành tiếng vi vu êm dịu và nhịp nhàng. Cây sồi đầy hãnh diện. Nó nói: “Tôi là cả một dàn nhạc. Tôi đã đổ đầy vũ trụ bản giao hưởng tuyệt vời, chứ không như cái cây tồi tàn kia, chẳng biết làm gì. Một cây hoa hồng thì làm nên cái gì nhỉ?”
Cây hoa hồng, nhút nhát và sợ hãi, nó chỉ biết im lặng.
Nhưng tháng 5 đến, cây hoa hồng nở hoa. Tất cả khu vườn vang lên tràng pháo tay dài, chân thành và nồng ấm.
Sứ điệp cho bạn
Có nhiều người muốn trở thành điều không phải là chính họ. Họ luôn muốn thổi phồng chính mình và tìm niềm vui trong những thứ giả tạo ấy. Còn bạn, hãy đơn sơ nở hoa ở những nơi bạn được gieo xuống.
Trích Chuyên đề Don Bosco