Một buổi sáng nọ, Don Bosco lững thững đi qua một khu đất ở ngoại ô Torinô. Thình lình bốn khuôn mặt hắc ám nhảy tới trước ngài. Chúng chặn đường ngài cách thô lỗ.
– Thưa ngài, giữa chúng tôi đang có một vấn đề. Chúng tôi muốn ngài phân xử cho chúng tôi.
Ghê thật! Don Bosco hết sức giữ mình để khỏi hỏi chúng xem chúng xung khắc với nhau về chuyện gì. Ngài nói với chúng bằng một thái độ bình tĩnh và hiền hòa:
– Này các bạn, để có thể hiểu rõ vấn đề của các bạn, chúng ta hãy cùng nhau đi uống cà phê ở công trường San Carôlô. Tôi sẽ bao.
Bốn cậu thiếu niên đều chấp nhận. Thế là Don Bosco và chúng tới thành phố. Dọc đường, chúng nói chuyện với Don Bosco. Bất ngờ, thánh nhân hỏi:
– Ồ, nhà thờ! Tại sao chúng ta lại không vào nhỉ? Một kinh Kính mừng sẽ không làm hại ai cả!
– Nhưng rồi cha lại bắt chúng tôi lần hết một chuỗi mất! Tới khi nào mới xong?
– Không đâu, chỉ một kinh Kính mừng thôi. Sau đó, tôi sẽ bao cà phê.
Bốn đứa ngỗ nghịch chịu khuất phục; một cách miễn cưỡng, chúng im lặng đi theo vị linh mục xa lạ. Chúng đọc kinh Kính mừng, rồi đi uống cà phê. Don Bosco khơi mào câu chuyện. Trong vài phút, ngài đã nhìn thấy đáy lòng của những linh hồn đáng thương đó. Don Bosco đề nghị:
– Thế nào, tất cả các bạn cùng đi ăn một chút tại nhà mẹ tôi được không? Người nấu khéo lắm.
Thật là trúng số. Đã được uống cà phê, lại còn thêm một bữa tiệc nhỏ, cứ y như là giấc mơ! Thế là chúng tới Valdocco. Don Bosco đã chinh phục được chúng. Lúc ấy, ngài mới quăng lưới và nói:
– Các bạn thân mến, nếu cái chết thình lình đến với các bạn, các bạn sẽ ra trình diện trước mặt Chúa trong tình trạng nào?
Bốn đứa đều bối rối, không nói được một lời nào. Cú đánh đã trúng ngay tim. Chính đây mới là điều Don Bosco nhắm tới. Năm phút sau, ngài giải tội cho chúng, trừ một đứa. Nhưng tất cả sau này vẫn trở lại thăm ngài.
* Trong hoạt động giáo dục của mình, Don Bosco đã chinh phục các linh hồn như thế: ngài đặt trọng tâm vào đời sống bí tích. Ngài đã khuyên nhủ các linh mục của ngài: “Nếu các con phải nói hai lời trong một bài giảng, thì phải nói một lời về bí tích Cáo giải. Mục tiêu thứ nhất trong sứ mệnh giáo dục của chúng ta là dẫn trẻ em vào ơn nghĩa Chúa và giữ gìn các em được ở mãi trong ơn nghĩa ấy. Nếu lương tâm các em không được ổn, mọi nỗ lực giáo dục khác của ta đều vô ích… Hỡi tội lỗi và chứng ưu sầu, hãy cút khỏi nhà ta”.
* Ngài còn nói: “Nếu một trẻ em tự ý đến cầu nguyện trước Chúa Giêsu Thánh Thể, dù chỉ một lát thôi, các con hãy tin chắc rằng em sẽ không có hạnh kiểm xấu”.
* Don Bosco được biết đến như một vị thánh hoạt động. Tuy vậy, mặc dù bị chìm ngập trong vô số các nhu cầu xâu xé thân xác và tinh thần, ngài vẫn luôn giữ được sự điềm tĩnh tột bậc, một sự nghỉ ngơi tuyệt đối nơi Thiên Chúa; do đó, đời sống nội tâm của ngài rất mãnh liệt và tỏa sáng. Bí quyết thành công trong việc giáo dục của ngài hoàn toàn nằm ở đây: cầu nguyện, xưng tội, rước lễ và yêu mến Đức Mẹ. Đó là một công thức rất đơn sơ, nhưng mang lại một hiệu quả kỳ diệu nơi tâm hồn các thanh thiếu niên.
Tác giả: Lm. Carlô Ambrôgiô SDB
Người dịch: Lm. GB. Nguyễn Văn Thêm, SDB